Chuyên mục
Cuộc sống trở nên đáng sống hơn khi có tình yêu, tình yêu màu nhiệm đưa ta đến những cung bậc cảm xúc khác nhau mà trước đây ta chưa từng biết. Ta ngất ngây trong men tình, nhảy múa dưới ánh trăng sáng tỏ như những kẻ khờ mộng mơ. Ta trao gửi đến người những ngây thơ vụng dại mong nhận lại những rung động choáng ngợp của thứ cảm xúc mãnh liệt – tình yêu. Như những con thiêu thân lao thẳng vào thứ ánh sáng đầy mê hoặc, cháy hết mình để rồi lụi tàn trong vẻ đẹp rực rỡ. Có người nói rằng, tình yêu không mạnh mẽ dễ mang lại tổn thương cho nhau. Điều đó không sai, nhưng chỉ mới là một nửa.
Nàng công chúa Ariel nhỏ bé đánh đổi giọng hát để được bước đi trên đôi chân lạ lẫm, đến với người con trai mà cô khao khát. Để rồi khi chàng không nhận ra cô và chọn ở bên tình yêu mới, cô chấp nhận tan thành bọt biển thay vì xuống tay đâm vào trái tim người cô yêu. Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích! Nhưng thấp thoáng đâu đó, là những hình ảnh thật quen thuộc.
Khi em bước vào câu chuyện tình yêu của chính em, bắt đầu với sự hào hứng được khám phá, về người ấy, về những cảm xúc mới lạ. Nhớ thương và vương vấn, lúc nào em cũng muốn được ở bên, được trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống người kia. Và hy vọng trong đôi mắt đối phương ngập tràn hình ảnh của em, điều đó làm em hài lòng khôn xiết. Sự tìm tòi và khám phá trên một vùng đất mới, mà ở đó những gì được cả hai phô diễn ra bên ngoài đều lung linh lấp lánh. Thật tiếc rằng sự hấp dẫn ảo diệu này thường không kéo dài được lâu.
Khi em và người ấy cùng tiến bước vào lễ đường, xây dựng cuộc sống mới trong hạnh phúc lứa đôi. Những tưởng đó là một cái kết viên mãn, nhưng trong đời sống hàng ngày ai biết được vô vàn thử thách xuất hiện để cả hai phải học cách cùng vượt qua. Là sự lo toan kinh tế, áp lực công việc, gánh nặng gia đình, chăm sóc con cái,…và cả sự thấu hiểu lẫn nhau nữa. Dần dà mọi thứ kéo cả hai đi về nhiều hướng cách biệt. Tiếng nói đồng điệu không còn, yêu thương ít nhiều vơi bớt. Sự quan tâm mất đi, khơi dậy nhiều hụt hẫng trong lòng. Khoảng cách, thứ kéo ta gần lại với sự quên lãng, quên đi những dấu yêu ban đầu, quên đi thương yêu.
Hãy nhìn lại xem. Đâu phải là em và người ấy đã không cố gắng. Đâu phải vì tình cảm dành cho nhau quá ít. Ta gửi trao cho nhau những điều đẹp đẽ nhất, đâu đó thậm chí có cả sự hy sinh bản ngã của ta để trở thành một người mà đối phương mong muốn. Ta quyết tâm làm tất cả những gì mình có thể, chỉ vì nghĩ rằng cuối cùng ta sẽ có hạnh phúc.
Rồi, ta nhận được gì ngoài những tổn thương.
Quả thật, tình yêu không đủ mạnh mẽ sẽ dễ làm tổn thương nhau, còn tình yêu quá mạnh mẽ lại dễ làm tổn thương chính mình. Ta dựa dẫm vào đối phương để thỏa mãn cơn cảm xúc nhất thời, mà ta ngỡ đó là hạnh phúc chân thật. Thứ mong muốn xuất phát từ chính bản thân ta: được coi trọng là có giá trị, một lời khẳng định cho sự tồn tại. Chính sự bám chấp vào cái gọi là “sức mạnh của tình yêu” đã khiến chúng ta lao đầu vào những cảm xúc khó đoán và chết chìm trong dòng nước mắt, trái tim bị bóp nghẹt và khao khát yêu – được yêu bị dày vò từng giây phút.
Tình yêu cũng giống như một ly cà phê sữa, phải do cả hai cùng cảm nhận và tự cân bằng vị ngọt – đắng để tìm ra được công thức chung phù hợp.
Sẽ không xa lạ khi nhắc đến nghệ thuật đàm phán cơ bản trong kinh doanh, nguyên tắc Win-win (cả hai cùng thắng). Trong liên hệ tình cảm lứa đôi, ai cũng mong muốn được nắm tay nhau đến cuối con đường đời và một cái kết có hậu. Để giữ cho mối quan hệ được bền lâu, trước nhất chúng ta phải biết được lý do cùng nhau bắt đầu, mục tiêu cùng nhau hướng đến, hành trình sẽ đi tới cần rất nhiều nỗ lực cùng nhau. Và trong suốt cuộc hành trình đó, cần lắm sự gia giảm những bản ngã, cái tôi mong cầu, để lắng nghe và để san sẻ, bớt đi những gánh nặng và tăng thêm tình thương. Ta ngã thì người nâng, người ngã thì ta nâng. Sẽ có những lúc một trong cả hai phải oằn mình gồng gánh những vất vả trong cuộc sống, nhưng chỉ cần một lời hỏi han động viên, hay chỉ là vòng tay ôm lấy trong đêm tối lặng yên, cũng đủ để trút bỏ phần nào khó khăn mỏi mệt.
Không ai có thể cho mãi, và cũng không ai chỉ nhận mãi. Việc cho đi quá nhiều sẽ khiến cho một bên cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức trong khi người còn lại mặc nhiên coi đó là điều phải có, rồi họ không đánh giá cao những cố gắng của đối phương nữa.
Cân bằng phương trình cho và nhận sẽ giúp cho chúng ta tự nguyện và sẵn lòng cho đi mà không cảm thấy thiệt thòi, sẽ không còn những đổ lỗi và đòi hỏi trong tình yêu. Đổi vai cho nhau, để thử một lần cảm nhận được niềm vui khi thấy ai kia hạnh phúc, để hiểu thêm lý do của những giọt nước mắt, cũng là cách kéo ngắn lại khoảng cách giữa hai con tim.
Mỗi một người trên cõi đời này đều là một cá thể riêng biệt, không ai là giống nhau hoàn toàn, mà cũng chẳng phải không có điểm chung. Giống để có thể hiểu nhau nhiều hơn và khác để có thể bổ sung cho những điểm khuyết, ghép thành một bức tranh toàn vẹn. Nếu anh là cà phê đắng, thì em là dòng sữa ngọt. Dù cho chúng ta có hòa quyện vào nhau đi chăng nữa thì cũng nên để sự ngọt đắng được thể hiện nơi dư âm còn đọng lại.
Sau nhiều năm chung sống với một người đã từng xa lạ, tôi nhận ra rằng hôn nhân, hay tình yêu, hay bất kỳ một mối liên hệ tình cảm nào đi chăng nữa, điều cần nhất vẫn là sự tôn trọng và chấp nhận lẫn nhau. Ai cũng có sẵn trong mình những hạt giống của tạo hóa, cả tốt lẫn xấu, chỉ chờ dịp được tưới tẩm mà nảy mầm. Ai sẽ là người hoàn hảo khi tội lỗi xâm chiếm vườn địa đàng. Và có thể nào khác để dẫn một người đến phiên bản tốt đẹp hơn của chính họ, bắt đầu bằng việc chấp nhận con người như vốn dĩ họ vẫn là.
Tôn trọng đối phương, giúp tôi và người ấy có những khoảng không được trọn vẹn là chính mình, sống cuộc đời cho riêng mình. Anh có hoài bão, có ước mơ, có việc cần phải làm, và tôi cũng như vậy. Anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi. Tuy hiện diện là hai con người nhưng chung một tâm hồn, một mục đích sống, đi nhiều ngã rẽ nhưng rồi cuối cùng tựu trung về một hướng. Anh giúp tôi nhận ra mỗi người cần phải tự tạo được hạnh phúc cho bản thân. Như việc xây nên một khu vườn, ở đó tôi phải tự gieo hạt, ươm mầm, bón phân và chăm tưới chờ ngày những đóa hoa thơm ngát khoe sắc tỏa hương. Dù cho lúc điều này được nói ra lần đầu tiên, anh đã gặp rất nhiều phản ứng không mấy tích cực từ tôi. Nhưng ở thời điểm hiện tại, anh đã chứng minh được điều tôi đề cập ở trên. Anh chấp nhận tôi để mang tôi đến với phiên bản tốt đẹp hơn.
Có một câu nói rất hay từ chàng tài tử Will Smith:
“Her happiness is not my responsibility. She should be happy and I should be happy individually. Then we come together and share our happiness. Giving someone a responsibility to make you happy when you can’t do it for yourself is selfish.”
“Hạnh phúc của cô ấy không phải là trách nhiệm của tôi. Cô ấy nên hạnh phúc và tôi nên hạnh phúc một cách riêng rẽ. Và rồi chúng tôi đến với nhau và chia sẻ niềm hạnh phúc với nhau. Giao cho một ai đó trách nhiệm phải khiến bạn hạnh phúc trong khi tự thân bạn không thể làm điều đó là một suy nghĩ thật ích kỷ.”
Như tôi đã nói, mỗi người chúng ta là duy nhất, ta đến để mang cho nhau những giá trị tốt đẹp của đời sống, yêu thương trao đi rồi cũng sẽ quay trở lại. Câu hỏi đặt ra ở đây, bản thân ta đã có giá trị đẹp đẽ nào để sẵn sàng trao tặng cho nhau? Tôi có gì và bạn có gì? Chỉ có tôi, chỉ có bạn, mới là người có thể đưa ra lời giải đáp. Nếu chưa thể trả lời một cách trọn vẹn, bạn có thể thử theo cách mà tôi đã từng.
Đặt ra cho mình những mục tiêu phải thực hiện mỗi ngày. Như một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa, giúp đỡ một em bé, một cụ già hay một người đang loay hoay tìm đường. Thay đổi dần các thói quen xấu bằng hoạt động mang lại giá trị và năng lượng mới cho bản thân. Thực tập quan sát và lắng nghe sâu sắc trước khi vô thức áp đặt suy nghĩ cá nhân của mình lên sự việc. Chính khoảnh khắc bạn thay đổi tâm thức, bắt tay vào hành động, bạn đang cộng dần những giá trị cho bản thân.
Và không phải vô tình mà tạo hóa ban tặng cho loài người tiếng nói. Ta chớ ngần ngại nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng để bày tỏ với người thương. Để làm gì? Không phải để họ giúp ta giải quyết hết mọi khó khăn ấy, dù cho họ có là người góp phần là đề bài khó mà ta cần phải giải. Ta nói, để họ biết rằng họ cần phải biết nỗi khổ ta đang mang, ta cần thời gian để tự chữa lành những thương tổn này, và rồi ta sẽ quay trở lại là một ta tươi mới đầy tràn tình yêu thương. Ta cũng thế và họ cũng thế. Sẽ mãi không thể thấu hiểu một con người, nếu không biết được họ cần gì. Do đó, luyện tập khả năng lắng nghe và trò chuyện không chỉ là từ người khác, mà còn từ chính mình với tâm chân thành không phán xét là điều vô cùng quan trọng để sợi chỉ yêu thương được nối dài.
Một điều cuối cùng và cũng là quan trọng nhất. Đó là dành thời gian quay ngược vào bên trong đối diện và tâm sự với chính mình, để biết mình cần điều gì và phải làm gì. Mọi tổn thương đều có thể được chữa lành, và người làm được điều đó không ai khác ngoài chính bạn. Tập trung vào việc phát triển bản thân, bạn sẽ chẳng có thời gian để bận lòng đến những cảm xúc tiêu cực và lên xuống thất thường của những cuộc yêu bản năng. Một khi không còn phụ thuộc và dựa dẫm vào cảm xúc người khác mang đến, bạn học được cách yêu lấy mình. Rót đầy chiếc cốc tình thương của chính bạn, cho đến lúc yêu thương trong bạn đủ mạnh mẽ để có thể chảy tràn sang chiếc cốc của người bên cạnh. Trong ánh sáng của tình yêu, hạnh phúc vẫn luôn hiện diện ngay tại đây và lúc này, bạn sẽ không cần đổi lấy bằng bất kỳ điều gì, ngay cả tiếng nói.