Chuyên mục
Tác giả của quyển sách “Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm, không khuyên người đọc hãy tư duy tích cực, không bảo chúng ta đứng trước gương, cười một cái trong khi cõi lòng đang tan nát. Mark Manson bảo chúng ta chấp nhận và đón nhận thất bại như những điều hiển nhiên của cuộc sống. Khi con sóng ập tới, đừng cố ngoi lên mà hãy ngụp lặn cùng nó.
Có một điểm tréo ngoe ở cuốn sách này đó là Mark Manson nhắc tới thái độ “đếch” thèm quan tâm, nhưng lại khiến độc giả tò mò mà phải quan tâm tới cuốn sách của mình. Điều đó vừa vặn thay, lại giúp Mark Manson truyền tải chính xác những gì ông ấy muốn: bạn có quyền chọn thứ bạn quan tâm, nên tốt nhất là chọn cái gì quan trọng ấy.
Khi hầu hết mọi người hình dung về việc “đếch” quan tâm tới bất kỳ thứ gì, họ sẽ tưởng tượng ra khung cảnh thờ ơ với mọi thứ, một lòng bình thản trước mọi bão tố của cuộc đời. Họ thường mường tượng và mong mỏi trở thành một con người không bị lung lay trước bất cứ điều gì và ngả nghiêng trước bất cứ ai.
Cuộc sống sẽ trở nên vô cùng nhàm chán nếu như thiếu đi các cung bậc cảm xúc. Khi đó chúng ta sẽ chẳng khác gì các cỗ máy trí tuệ, những người máy vô cảm. Vậy thì thực sự việc “đếch” thèm quan tâm có nghĩa là gì?
“Chìa khóa để có một cuộc sống tốt đẹp không phải là quan tâm nhiều hơn, mà là quan tâm ít đi, chỉ quan tâm tới điều gì là thật, gần gũi và thực sự quan trọng”.
Nền văn hóa của chúng ta ngày nay, thường gieo rắc vào trong tâm trí những kỳ vọng tích cực phi thực tế: con đường dẫn tới một cuộc sống tốt đẹp hơn là phải chạy theo nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa. Một chiếc ô tô sành điệu, một cô bồ ngon lành hơn, một địa vị cao hơn, kiếm nhiều tiền hơn hoặc trở nên như thế nào đó nhiều hơn.
Chúng ta cứ vô tình ngộ nhận và ảo tưởng rằng như vậy mới là thành công, là hạnh phúc. Và thế là bạn dành cả cuộc đời để chạy theo những thước đo và giá trị mà bạn chưa từng mảy may nghi ngờ xem liệu nó có thực sự tốt đẹp như ta tưởng hay không. Trong khi đó thì sức khỏe tâm lý của bạn sa sút vì quan tâm và lo lắng về quá nhiều thứ rắc rối mà chẳng bao giờ thỏa mãn.
Bạn càng cố để trở nên giàu có, thì bạn càng cảm thấy mình nghèo và vô dụng, cho dù bạn nhiều tiền cỡ nào đi nữa. Bạn càng muốn trở nên quyến rũ bao nhiêu thì bạn chỉ càng thấy mình xấu xí, dù nhan sắc của bạn có ra sao. Bạn càng muốn trở nên đủ đầy thì bạn càng cô đơn và sợ hãi, dù bên cạnh bạn là ai đi nữa.
Còn khi bạn đơn giản hóa mọi chuyện bằng cách thoải mái chấp nhận rằng cuộc sống này vẫn “lởm” như nó vốn thế và sẽ luôn như thế, vui vẻ chấp nhận những trải nghiệm tiêu cực mà không cố né tránh hay gạt bỏ nó, thì những trải nghiệm tích cực sẽ đến với bạn.
Đây được coi là nền tảng của toàn bộ cuốn “nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm“: sự tiêu cực là con đường dẫn đến sự tích cực.
“Nỗi đau đớn và mất mát là không thể tránh được và chúng ta cần từ bỏ việc cố gắng chống lại chúng”.
Cho dù bạn đang theo đuổi điều gì đi chăng nữa, thì bạn vẫn luôn phải chịu đựng một loại nỗi đau nào đó hoặc phải giải quyết những vấn đề rắc rối phiền não nào đó. Những trải nghiệm và cảm xúc tiêu cực như hối tiếc, đau đớn,… là bình thường, là tất yếu, không thể gạt bỏ và như ta sẽ thấy, chúng thực sự mang lại nhiều lợi ích. Chúng ta có thể coi như đó là một tiền đề luôn đúng.
Khi chúng ta thừa nhận tiền đề trên, dễ dàng nhận thấy rằng: Cuộc sống là một chuỗi các vấn đề không hồi kết. Giải pháp của vấn đề này sẽ là nguyên nhân của vấn đề khác. Vậy nên đừng bao giờ kỳ vọng và trông chờ vào một cuộc sống “trải hoa hồng”. Việc ta cần làm là “đếch quan tâm” đến khó khăn và đương đầu với thực tế.
Câu nói: “Hạnh phúc không phải đích đến mà là con đường ta đang đi”. Hạnh phúc chỉ thực sự diễn ra khi bạn tìm thấy được những vấn đề mà bạn thích thú, và vui vẻ giải quyết chúng.
“Tự cho mình đặc quyền” là khi ta tự cảm thấy bản thân đặc biệt hoặc có ham muốn trở nên đặc biệt theo một cách nào đó. Là khi tự thấy mình được quyền làm khác đi các quy luật tự nhiên hay các quy luật sẽ phải khác đi với mình. Hoặc dễ hiểu hơn là khi ta thấy mình xứng đáng hơn người khác, xứng đáng có được mọi thứ ta muốn mà không phải chịu đựng gì cả.
Sự tự cho mình đặc quyền còn ẩn chứa dưới nhiều hình thức khác nữa trong mọi ngóc ngách của đời sống: các mối quan hệ, các quyết định của ta từ nhỏ tới lớn, các thước đo và hệ giá trị của ta. Đó sẽ là thứ chạy xuyên suốt cả cuốn sách này, từ việc quyết định ý nghĩa và sự hạnh phúc của cuộc sống, xây dựng những giá trị tốt đẹp, sự chịu trách nhiệm cá nhân và xây dựng các mối quan hệ lành mạnh.
Thước đo đúng đắn nhất không phải là bạn cảm nhận ra sao về những điều tích cực của bạn, mà là cách bạn cảm nhận về những điều thiếu sót của bản thân.
Nội dung chính của chương này xoay quanh việc lựa chọn những giá trị và thước đo đúng đắn, có lợi cho cuộc sống của bạn. Các giá trị sống sẽ quyết định các vấn đề mà bạn gặp phải trong đời, những vấn đề này lại quyết định chất lượng cuộc sống của ta. Do đó nếu muốn thay đổi chất lượng cuộc sống, bạn phải thay đổi các giá trị sống của mình.
Chúng ta, với tư cách là mỗi cá nhân, đều tự chịu trách nhiệm trước mọi điều xảy ra trong cuộc đời mình, bất chấp ngoại cảnh có là gì đi nữa. Chúng ta không kiểm soát được những gì xảy đến với mình, nhưng ta luôn kiểm soát cách ta nhìn nhận chúng và cách ta phản ứng với chúng, kể cả khi đó không phải là lỗi của ta.